Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường
Diễn đàn Nghiên cứu - Ứng dụng Võ thuật Việt Nam

Viện Nghiên cứu-Ứng dụng và Phát triển Võ thuật Sơn Long Đường

Latest topics

» Những cây đại thụ đất võ Tây Sơn
by dotrongluong Tue Oct 11, 2016 10:06 am

» TÌM HIỂU THƠ ĐƯỜNG
by longquyen Mon Sep 26, 2016 12:57 pm

» THƠ ĐƯỜNG VÀ SỰ HƯNG THỊNH CỦA NÓ
by longquyen Thu Sep 22, 2016 12:45 pm

» Luyện Thái Cực Quyền để có thể phòng trị bệnh tật lâu dài
by dotrongluong Thu Sep 22, 2016 9:31 am

» Tập thơ nửa tỷ đồng, thi phẩm hay “thảm họa”?
by My"Sói" Wed Sep 21, 2016 3:49 pm

» Kể từ giờ...
by My"Sói" Wed Sep 21, 2016 3:05 pm

» NÀNG THƠ TRUNG TRINH
by Hoàng Huy Wed Sep 21, 2016 9:29 am

» Dung Hà: hình xăm bông hồng rỉ máu “ma ám”
by My"Sói" Wed Sep 21, 2016 8:34 am

» Các mỹ nhân xăm trổ cực sexy
by My"Sói" Wed Sep 21, 2016 8:31 am

» Brad Pitt và Angelina Jolie ly hôn - cái kết của kẻ "cướp" chồng?
by My"Sói" Wed Sep 21, 2016 8:16 am

» Cảm nhận về võ đức
by Hoàng Huy Tue Sep 20, 2016 10:55 pm

» Đại dũng là đức tính cao quý của người dụng võ.
by Hoàng Huy Tue Sep 20, 2016 10:53 pm


2 posters

    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường

    Chí phổi
    Chí phổi
    Trợ lý Huấn luyện viên
    Trợ lý Huấn luyện viên


    Tổng số bài gửi : 21
    Join date : 21/04/2013

    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường Empty Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường

    Bài gửi by Chí phổi Sat Oct 19, 2013 12:55 pm

    (VTC News) – Chàng thanh niên 25 tuổi ban ngày lê la góc phố kiếm sống bằng nghề ăn mày, tối đến hóa thân thành chàng công tử nơi vũ trường phải nhập viện vì một tai nạn.
    Những lúc vào tác nghiệp tại bệnh viện, tôi được chứng kiến bao số phận con người. Còn với trưởng điều dưỡng Nguyễn Xuân Vinh, khoa Tim mạch lồng ngực, Bệnh viện Việt Đức thì nơi anh làm như một xã hội đa màu sắc. Nơi mà anh bảo tình thương con người với con người khiến trào nước mắt nhưng nơi đây cũng là nơi mà con người lộ ra những góc tối của mình.
    Khi ngồi ở phòng trực cấp cứu bệnh viện Việt Đức, người ra người vào, người được cấp cứu do tai nạn ô tô, do ngã… anh Vinh bỗng nhớ lại những câu chuyện về cuộc đời mà anh không bao giờ quên ở căn phòng này.
    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường
    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường Ngoixelan
    Chàng lãng tử ăn xin: “Giờ, em mới thấm thía, những gì em làm, và cuối cùng, số phận em cũng phải gánh chịu”. Hình minh họa
    Đó là một bệnh nhân nam lúc ấy hơn 25 tuổi quê ở Thuỷ Nguyên, Hải Phòng. Thanh niên này ra Hà Nội và sống dưới gầm cầu Long biên. Một ngày, anh ta phải vào viện cấp cứu vì ngã gãy xương sống khá nguy kịch. Đó là chàng thanh niên rất đẹp trai. Anh Vinh và các điều dưỡng, bác sĩ khác đã tận tình cứu chữa.
    Trưởng điều dưỡng Nguyễn Xuân Vinh kể: “Khi xe cấp cứu đưa vào viện, người thanh niên đó mang bên mình một túi đồ. Nhìn cách giao tiếp với mọi người, ai cũng tưởng đó là một thanh niên hào hoa, chứ ít ai biết đó là kẻ ăn mày.
    Trong túi đồ anh ta nhờ tôi trông hộ là quần áo hiệu. Và tôi nhớ có 2 đôi giày rất sành điệu, trong đó có một đôi màu sáng bóng…. Trong thời gian nằm viện, chàng thanh niên ấy thấy tôi thân thiện. Hơn nữa, anh ta không có một người thân thích bên cạnh và không dám nhờ ai nên chỉ biết trông cậy vào tôi”.
    Từ đây, câu chuyện về cuộc đời anh ta bắt đầu hé mở dần. Anh ta tên là Nguyễn Hữu T. Khi lên đất Hà Nội, anh ta phát hiện ra rằng, nghề ăn xin là nghề hái ra tiền. Vì vậy, cứ ban ngày, anh ta ăn mặc rách nát đi lê la khắp chỗ ở Hà Nội xin ăn. Nhưng đêm đến, trút bỏ bộ quần áo bẩn anh ta mặc diện và đi vũ trường.
    Cuộc sống cứ thế trôi qua, với những tình, tiền vào ban đêm. Ban ngày là cuộc sống nơi phố xá. Anh ta bảo: “Giờ, em mới thấm thía, những gì em làm, và cuối cùng, số phận em cũng phải gánh chịu”.
    Một ngày, anh ta bị ngã đến gãy xương sống, không thể đi đứng được nữa. Anh ta cậy nhờ anh Vinh: “Em không có người thân gì cả, nếu em chết đi, trong tài khoản em còn 29 triệu đồng, anh nhờ bệnh viện hoặc đưa tiền cho một ai đó đứng lên lo ma chay cho em”. May không chết, nhưng người thanh niên này không tự đi lại được, anh ta lại nhờ anh Vinh mua hộ xe lăn.
    Sau đó, anh ta qua khỏi được xuất viện về quê nhưng không ai nuôi và được đưa vào trại bảo trợ xã hội.
    Đứa con gái 8 tuổi ăn xin đưa bố vào cấp cứu
    Một câu chuyện khác về số phận con người nơi bệnh viện khiến điều dưỡng trưởng Nguyễn Xuân Vinh nhớ mãi.
    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường Cobeanxin“Con bé dáng người nhỏ, dong dỏng. Tóc dài bên bết nhưng ánh mắt rất sáng và có cái cười rất có duyên. Nó nói năng hoạt bát như một người từng trải”. Hình minh họa
    Cách đây khoảng 8 năm, vào một ngày nóng nực, khi anh Vinh đang trực tại viện, bỗng xuất hiện một con bé 8 tuổi ăn mặc rách rưới. Con bé dắt theo một người đàn ông trong bộ quần áo cũ nát không kém. Người đàn ông có khuôn mặt mệt mỏi tột cùng, đôi mắt thâm sâu hoắm, thân hình gầy gò da bọc xương nhưng bụng to như trống lê từng bước vào phòng cấp cứu.
    Đưa bố vào, đứa trẻ quá bé để có thể nói chuyện với y tá trực ngồi ở bàn. Nó phải kiễng đôi chân bé nhỏ lên, tay cầm tờ giấy quơ quơ và bảo: “Cứu bố cháu với, bố cháu ốm quá”.
    Lúc này, anh Vinh mới chợt nhận ra đứa trẻ đưa bố vào cấp cứu. Mới hỏi được vài câu, nó bỗng ngồi quỳ sụp xuống và cầu xin cứu bố. Nó bảo nó không có tiền, nó và bố đi ăn xin chỉ đủ ăn. Nhưng viện vẫn nhận vào.
    Anh Vinh nhớ lại: “Con bé dáng người nhỏ, dong dỏng. Tóc dài bên bết nhưng ánh mắt rất sáng và có cái cười rất có duyên. Nó nói năng hoạt bát như một người từng trải”.
    “Đứa trẻ ấy dù còn bé lắm, nhưng nó cư xử như một người trưởng thành. Nhìn nó, tôi nghĩ nhiều người còn phải học…”
    Sau khi bố cô bé được nhận vào viện, được truyền thuốc, nó cứ ngồi bên cạnh. Mệt quá, nó ra ngoài hành lang nằm trên chiếc ghế. Chốc chốc, con bé lại giật mình tỉnh giấc. Nó chỉ sợ bố nó ra đi mà không có nó bên cạnh.
    Nhiều y tá thấy thương nó, bảo đi ngủ, nó nhất định không chịu, cứ nằm cả đêm trên ghế, mặc cho muỗi đốt. Thỉnh thoảng, nó lại chạy vào xem bố thế nào.
    Trong ca trực đêm ấy, tôi cùng vài người nấu bát mì ăn đêm và gọi con bé vào ăn cùng. Nó cảm động, ôm chân tôi bảo: “Con ước gì, con có được bố mẹ như các cô các chú”. Nó thèm được sự chăm sóc của người lớn. Con bé ấy mới có 8 tuổi mà đã tự chăm sóc mình, rồi chăm sóc cả bố. Nó đâu được ai quan tâm.
    “Chắc nó cảm nhận được tôi như người thân duy nhất ở viện. Khi nó đưa bố nó vào khoa, cứ có việc gì, nó lại chạy ra tìm tôi, từ chuyện hỏi bao giờ bố nó khỏi. Mọi người tại sao lại điều trị thế này thế kia, và câu hỏi có vẻ khó trả lời nhất là khi nào bố nó ra viện?. Tôi đã nghe mọi người tiên lượng về bố nó mà.
    Bố con bé đó mắc bệnh bán tắc ruột do lao trên bệnh cảnh xơ gan cổ trướng. Đáng tiếc là ngày bệnh viện giúp đưa bố nó về quê, tôi không gặp nó nữa”.
    Kể đến đây, mắt anh Vinh nhìn xa xăm nhớ về con bé ăn xin với dáng vẻ nhỏ bé.
    hùng
    hùng "Búa"
    Mới tham gia


    Tổng số bài gửi : 9
    Join date : 18/10/2013

    Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường Empty Re: Số phận lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường

    Bài gửi by hùng "Búa" Sat Oct 19, 2013 12:59 pm

    Cái này sao giống mấy thằng bên Dựng Nước-Giữ Nước: Ban ngày nhậu nhẹt, gái gú, chơi game đêm đến lên facebook và các Diễn đàn hóa thân thành Cựu Chiến bệnh để dạy đời người khác. Ối vãi! =))

      Hôm nay: Mon Apr 29, 2024 11:29 pm
       

      Cơ quan chủ quản: Cty TNHH Thể dục Thể thao VÕ THUẬT
      ® Không sao chép thông tin từ Forum này khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Ban Quản trị Diễn đàn Sơn Long Đường
      © 2016sonlongduong. All Rights Reserved
      Skin vBulletin 4.0 Rip By Ligerv
      ===

      Đặt quảng cáo của bạn ở đây
      Liên hệ: E-Mail: trungtamthienuy@gmail.com
      Điện thoại:
      Giá thoả thuận
      Kích thước thỏa thuận