Đinh Văn Lương tức Lương “cái ghẻ” cũng là một cái tên có số má tại đất Cảng. Tuy nhiên, cái số má của Lương cũng chỉ ở mức tầm tầm. Lương được biết tới như một gã du đãng lì lợm, không ngại va chạm nhưng kém về đầu óc, nói nôm na là một dạng du đãng cơ bắp điển hình. Thứ giang hồ này tại đất Cảng những năm 90 nhiều còn hơn cả … nấm. Nhất là khi Lương dính vào nghiện ngập, “tên tuổi” của anh ta cũng bay dần theo làn khói trắng. “Nghiện tức là mất chất” – đó là câu cửa miệng của giới giang hồ đất Hải Phòng. Cái tên Lương “cái ghẻ” tưởng chừng đã chìm nghỉm trong bối cảnh các “ngôi sao” mới liên tiếp nổi lên thì lại một lần nữa, nó lại được rất nhiều người nhắc tới. Lần này, họ không nhắc tới Lương với “tư cách” là một gã du đãng tiếng tăm mà với một “tư cách” khác: bố của Linh “cu”.
Tục ngữ có câu: “Con hơn cha là nhà có phúc”, nhưng riêng nếu áp dụng vào trường hợp của gia đình Lương thì đó lại là đại họa. Lương nghiện – cậu con trai Đinh Văn Lĩnh còn bất khuất hơn khi chơi ma túy từ khi mới mười mấy tuổi. Lương du đãng – nhưng Đinh Văn Lĩnh còn được liệt vào hàng sát thủ số 1 tại đất Cảng khi chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Người có công lớn trong việc giúp cậu con trai của Lương “cái ghẻ” vượt mặt cha chính là một chiến hữu một thời của Lương: Cu Nên.
Cu Nên và đám đàn em
Cu Nên là một “biểu tượng” của cái ác tại Hải Phòng những năm thập kỷ 90. Kể cả khi Nên đã đền tội ngoài trường bắn từ rất lâu, nhiều người dân đất Cảng vẫn còn giữ nguyên kí ức sợ hãi khi nhắc tới cái tên này. Tàn bạo, khát máu và cực kì hung hãn – Cu Nên và đám đàn em là thứ quỷ dữ khiến không chỉ người dân bình thường mà cả đám giang hồ máu mặt cũng sợ tới phát run. Nhưng chính bản thân Nên lại rất ít khi trực tiếp ra tay đâm chém. Thay vào đó, người ta sợ hãi Nên vì hắn nắm trong tay những cỗ máy giết người kinh khủng: Đinh Đình Tuyển và Đinh Văn Lĩnh – tức Linh “cu”.
Mười lăm, mười sáu tuổi, Linh “cu” đã được Nên huấn luyện rất nhiều thứ: biết bắn súng, biết đâm chém người, biết chạy xe máy tốc độ cao và đặc biệt nhất là một thứ: không biết sợ. Đầu óc non nớt của gã sát thủ máu lạnh đã được Cu Nên “tẩy não”, khiến việc đâm chém, giết người đối với Linh “cu” trở nên bình thường như ăn cơm, uống nước. Gã giang hồ nhóc con có gương mặt bầu bĩnh, đôi môi dày và cặp mắt ti hí như loài rắn độc này một thời khiến cả đất Cảng kinh hoàng. Chỉ cần một va chạm nhỏ nhất, Linh “cu” sẵn sàng nổi máu điên rút dao, rút súng ra triệt hả, dù đối thủ của hắn có thể chỉ là một người dân hết sức bình thường.
Người duy nhất có khả năng nói được Linh “cu” chỉ có mỗi Cu Nên. Tiếc là ông chú của hắn chưa bao giờ nói điều hay lẽ phải gì mà ngược lại, mỗi câu nói đều là một mệnh lệnh tanh mùi máu. Dưới sự chỉ đạo của Nên, Linh “cu” đã thực hiện hàng chục vụ thanh toán rùng rợn với sự lạnh lùng tới đáng sợ. Tới khi phải trả giá trước pháp luật, Linh “cu” may mắn thoát được án tử hình cho hàng loạt tội danh nghiêm trọng nhờ việc hắn … vẫn còn chưa đầy 18 tuổi. Hắn chỉ phải nhận án chung thân.
Bước chân vào trại cải tạo, không còn “ông chú” hung thần bên cạnh nhưng sự hung hãn và liều lĩnh của Linh “cu” vẫn còn nguyên vẹn. Những tưởng với một bản án quá nhẹ nhàng so với những việc hắn đã từng làm, Linh “cu” sẽ biết quý trọng cuộc sống và cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng dòng máu lạnh lùng của quỷ trong Linh “cu” vẫn cứ tiếp tục cuốn hắn lún sâu thêm vào tội lỗi. Ngay trong trại giam, Linh “cu” vẫn tiếp tục giết người. Chỉ vì một ân oán nhỏ với một phạm nhân cùng trại, Linh “cu” nổi điên cầm kéo đâm liên tiếp vào người này cho tới khi anh ta gục hẳn. Lại thêm một cái án giết người nữa giành cho hắn, tuy vậy Linh “cu” vẫn chưa phải lĩnh án tử hình vì khi đó, hắn vẫn còn chưa đủ 18 tuổi.
Tội ác của gã sát thủ trẻ con vẫn chưa dừng lại tại đó. Sau khi nhận bản án chung thân thứ 2 và bị chuyển trại tới Thanh Hóa, Linh “cu” lại làm thêm một phi vụ động trời: Trốn trại. Cùng với một gã phạm nhân người Hà Nội có biệt tài mở khóa, Linh “cu” trốn thoát khỏi trại cải tạo và với sự liều lĩnh của mình, hắn tiếp tục gây thêm hàng loạt vụ án kinh hoàng. Ngay cả khi bị lực lượng công an dồn vào đường cùng, Linh “cu” vẫn như một con thú dữ nhả đạn đêin cuồng vào những người truy bắt. Án tử hình cuối cùng cũng đã được giành cho hắn, chấm dứt hành trình tội lỗi của một trong những tên sát thủ máu lạnh nhất trong lịch sử giang hồ đất Cảng.
Tục ngữ có câu: “Con hơn cha là nhà có phúc”, nhưng riêng nếu áp dụng vào trường hợp của gia đình Lương thì đó lại là đại họa. Lương nghiện – cậu con trai Đinh Văn Lĩnh còn bất khuất hơn khi chơi ma túy từ khi mới mười mấy tuổi. Lương du đãng – nhưng Đinh Văn Lĩnh còn được liệt vào hàng sát thủ số 1 tại đất Cảng khi chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Người có công lớn trong việc giúp cậu con trai của Lương “cái ghẻ” vượt mặt cha chính là một chiến hữu một thời của Lương: Cu Nên.
Cu Nên và đám đàn em
Cu Nên là một “biểu tượng” của cái ác tại Hải Phòng những năm thập kỷ 90. Kể cả khi Nên đã đền tội ngoài trường bắn từ rất lâu, nhiều người dân đất Cảng vẫn còn giữ nguyên kí ức sợ hãi khi nhắc tới cái tên này. Tàn bạo, khát máu và cực kì hung hãn – Cu Nên và đám đàn em là thứ quỷ dữ khiến không chỉ người dân bình thường mà cả đám giang hồ máu mặt cũng sợ tới phát run. Nhưng chính bản thân Nên lại rất ít khi trực tiếp ra tay đâm chém. Thay vào đó, người ta sợ hãi Nên vì hắn nắm trong tay những cỗ máy giết người kinh khủng: Đinh Đình Tuyển và Đinh Văn Lĩnh – tức Linh “cu”.
Mười lăm, mười sáu tuổi, Linh “cu” đã được Nên huấn luyện rất nhiều thứ: biết bắn súng, biết đâm chém người, biết chạy xe máy tốc độ cao và đặc biệt nhất là một thứ: không biết sợ. Đầu óc non nớt của gã sát thủ máu lạnh đã được Cu Nên “tẩy não”, khiến việc đâm chém, giết người đối với Linh “cu” trở nên bình thường như ăn cơm, uống nước. Gã giang hồ nhóc con có gương mặt bầu bĩnh, đôi môi dày và cặp mắt ti hí như loài rắn độc này một thời khiến cả đất Cảng kinh hoàng. Chỉ cần một va chạm nhỏ nhất, Linh “cu” sẵn sàng nổi máu điên rút dao, rút súng ra triệt hả, dù đối thủ của hắn có thể chỉ là một người dân hết sức bình thường.
Người duy nhất có khả năng nói được Linh “cu” chỉ có mỗi Cu Nên. Tiếc là ông chú của hắn chưa bao giờ nói điều hay lẽ phải gì mà ngược lại, mỗi câu nói đều là một mệnh lệnh tanh mùi máu. Dưới sự chỉ đạo của Nên, Linh “cu” đã thực hiện hàng chục vụ thanh toán rùng rợn với sự lạnh lùng tới đáng sợ. Tới khi phải trả giá trước pháp luật, Linh “cu” may mắn thoát được án tử hình cho hàng loạt tội danh nghiêm trọng nhờ việc hắn … vẫn còn chưa đầy 18 tuổi. Hắn chỉ phải nhận án chung thân.
Bước chân vào trại cải tạo, không còn “ông chú” hung thần bên cạnh nhưng sự hung hãn và liều lĩnh của Linh “cu” vẫn còn nguyên vẹn. Những tưởng với một bản án quá nhẹ nhàng so với những việc hắn đã từng làm, Linh “cu” sẽ biết quý trọng cuộc sống và cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng dòng máu lạnh lùng của quỷ trong Linh “cu” vẫn cứ tiếp tục cuốn hắn lún sâu thêm vào tội lỗi. Ngay trong trại giam, Linh “cu” vẫn tiếp tục giết người. Chỉ vì một ân oán nhỏ với một phạm nhân cùng trại, Linh “cu” nổi điên cầm kéo đâm liên tiếp vào người này cho tới khi anh ta gục hẳn. Lại thêm một cái án giết người nữa giành cho hắn, tuy vậy Linh “cu” vẫn chưa phải lĩnh án tử hình vì khi đó, hắn vẫn còn chưa đủ 18 tuổi.
Tội ác của gã sát thủ trẻ con vẫn chưa dừng lại tại đó. Sau khi nhận bản án chung thân thứ 2 và bị chuyển trại tới Thanh Hóa, Linh “cu” lại làm thêm một phi vụ động trời: Trốn trại. Cùng với một gã phạm nhân người Hà Nội có biệt tài mở khóa, Linh “cu” trốn thoát khỏi trại cải tạo và với sự liều lĩnh của mình, hắn tiếp tục gây thêm hàng loạt vụ án kinh hoàng. Ngay cả khi bị lực lượng công an dồn vào đường cùng, Linh “cu” vẫn như một con thú dữ nhả đạn đêin cuồng vào những người truy bắt. Án tử hình cuối cùng cũng đã được giành cho hắn, chấm dứt hành trình tội lỗi của một trong những tên sát thủ máu lạnh nhất trong lịch sử giang hồ đất Cảng.